Mỗi “đàn anh, đàn chị” mình gặp trong ngành, mỗi “công chiện” mình trải qua, có thể mặn ngọt, có thể cay đắng nhưng tất cả đều cho bản thân một bài học trưởng thành.
Bó hoa Tử Tế
Một buổi chiều nọ ít cặm cụi với công việc hơn, tôi tranh thủ làm vài đường game cơ bản thư giãn đầu óc. Khi ngẩng lên, tôi để ý thấy nhỏ copy đi đâu đó khá lâu. Tôi liền quay sang hỏi bé copy ngồi cạnh nhỏ, “Ê, nay K đi nặng hả? Đâu lâu vại?” Bé copy lúng búng nói đỡ “Chị này kì ghê, chiện vại mà nỡ nói toẹt ra ngại qá iii! K cũng là con người mừ… thì cũng có lúc đi nặng á!”
Tôi cười hô hố như thường lệ rồi chợt nhớ ra phải brief nhỏ art mới join team một số job. Rồi tôi kéo nhỏ art vào phòng nói đế nói lẩy dù thấy bên ngoài huyên náo, ồn ào chuyện gì đó. Khi bước ra trở về bàn, tôi thấy có một bó hoa trắng nhỏ xinh được gói ghém thiệt đáng iu kèm một dòng chữ viết tặng mình nhân ngày 20/10. Ngẩng lên nhìn thì tôi phát hiện chị chị em em ai cũng có một bó.

Chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu đó là quà do công ty chuẩn bị. Nhưng hóa ra đó là tấm lòng của nhỏ copy mà lúc nãy tôi mới quở ‘đi nặng’. Thì ra nhỏ lặng lẽ mua hoa, hì hục gói hoa rồi tặng tận tay cho các chị em trong công ty cùng những lời có cánh, khéo léo dành riêng cho từng người khi thấy công ty chạy deadline “tét háng” mà quên luôn việc tổ chức mừng 20/10.
Thiết nghĩ tôi vẫn đoán đúng đấy chứ bộ. Nhỏ ‘đi nặng’ thiệt… mà nặng hảo tâm.